MỪNG NGÀY SINH NHẬT CỦA CHA - Truyện ngắn của Hoàng Thị Chính

Đã lâu rồi, tôi chưa có dịp đến thăm ông Đức. Hôm nay gặp lại, nhìn nét mặt hồ hởi, phấn khởi của ông, tôi ngạc nhiên hỏi: Có chuyện gì mà ông vui thế..?

Vừa rót nước mời tôi, vừa cười thoải mái, ông Đức nói: Hôm qua, các anh, chị em nó tổ chức mừng sinh nhật tròn 80 tuổi cho ông đấy!

Tôi cười đùa lại: À, thì ra là vậy... Con Mừng Thọ ông nhé, chúc ông luôn sống vui khỏe, hạnh phúc bên con cháu..!

Vừa nghe thấy tiếng của tôi, Anh Độ con trai trưởng của ông Đức từ phía trong nhà đi vội ra, cười dí dỏm, lên tiếng: Ấy, ấy, e không được nói “Mừng Thọ” ông đâu nhé..!

Thấy anh Độ, ông Đức liền đứng dậy: Ông có chút việc, cháu ngồi chơi, trò chuyện với anh nhé...!.

Đợi cho Bố đi khuất vào trong, anh Độ mới thong thả: Em biết vì sao không được nói hai từ "Mừng Thọ" không, anh không đùa đâu, thật đấy...Thế là bắt đầu anh hàn huyên với tôi…

Em biết không, cách đây vài tháng gia đình toát mồ hôi hột vì Bố anh đấy..!

Rồi anh Độ chậm rãi: Càng nghĩ, anh càng thương Bố. Ông nguyên là một cán bộ, thời trẻ cũng đa tài, tinh thần nhiệt huyết cao nên thường xuyên phải công tác xa nhà, xa vợ con... Công việc của ông hay phải thức khuya, đọc sách, nghiên cứu và viết lách... Không hiểu sao, tự nhiên một bên mắt phải cứ khó nhìn và mờ dần đi, nhiều lần đang làm việc ông phải nhập viện vì đau nhức không chịu nổi. Mặc dù đã chữa trị nhiều năm, nhưng vẫn không khỏi. Đến khi vừa về hưu, mẹ anh lại qua đời, sức khỏe của ông suy sụp. Nhớ thương vợ, ông không ăn không ngủ, không đi đâu, suốt ngày chỉ ngồi nhìn ảnh vợ và tự trách mình không sớm ở gần để yêu thương, chia sẻ và chăm sóc bà nhiều hơn...

Mẹ anh mất đã lâu, mà Bố vẫn không nguôi nhớ thương, rồi con mắt bên trái cũng mờ tiếp. Gia đình đưa ông đi viện. Bác sĩ cho biết ông bị bệnh Thiên đầu Thống, phải thay thủy tinh thể cả hai Mắt. Từ khi thay thủy tinh thể, mắt ông nhìn khá tốt, tinh thần phấn chấn trở lại, ông bắt đầu ra ngoài gặp gỡ mọi người và tham gia các hoạt động xã hội ở địa phương.

Đặc biệt là từ lúc gặp lại người bạn gái năm xưa... Bố trở lên vui vẻ, khỏe mạnh, hoạt bát hẳn. Cô ấy cùng chung cảnh ngộ nên thấu hiểu và thương Bố lắm, Bố cũng vậy, quan tâm, chăm sóc mỗi khi cô đến chơi nhà. Lâu lâu, cô không đến Bố buồn thẫn thờ, cứ ra ra, vào vào. Thấy vậy anh tặng ông chiếc điện thoại. Từ đó, mỗi khi nhớ cô, Bố lại gọi điện, hai người trò chuyện cười nói vui vẻ lắm. Nhìn Bố vui tươi, da dẻ hồng hào, khỏe mạnh, anh có ý muốn đón Cô về nhà cùng chung sống. Nhưng ông không đồng ý vì cho rằng mình cao tuổi, hơn nữa làm như vậy sẽ có lỗi với vợ. Sau một thời gian, thấy con cái động viên nhiều, bố anh cảm động trước tình cảm mà các con dành cho mình, nên đón cô về một nhà.

Từ khi có Dì, cuộc sống của gia đình anh lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, anh chị em anh không phải lo nhiều cho Bố như trước nữa. Mỗi năm đến ngày giỗ của Mẹ, Dì đặc biệt rất chu đáo. Thấy Bố hạnh phúc, vui khỏe như trẻ ra vài tuổi anh là con trai trưởng thấy thật sự vui và an lòng…

Mấy tháng trước ông bị ốm, hai mắt khó chịu, đau nhức và mờ đi nhiều, lắm lúc không nhìn thấy gì, lại thêm ăn ngủ không được kéo theo tâm lý: Sinh, lão, bệnh, tử nên ông có phần bi quan, buông xuôi, không muốn con cái đưa đi Bệnh viện chữa trị.. "Mắt mờ, chân chậm, giọng nói thều thào, tay run lẩy bẩy, bước đi không vững. Nhìn bóng dáng của Cha mà lòng tôi như thắt lại...", Anh Độ tâm sự. Dì thì sức khỏe vẫn tốt, chỉ có điều cả hai tai bị nặng, phải đeo máy trợ thính. Anh Độ kể đến đây thở dài im lặng. 

Tôi sốt ruột: Xong, rồi sau ra sao nữa.., mà giờ ông lại khỏe mạnh và vui vẻ vậy anh.!?.

Thì còn ra sao nữa, anh trầm giọng: Thấy con cái bỏ bê công việc, gầy còm, vẻ mặt lúc nào cũng như thất thần, suốt ngày ra vào bên cạnh, ông thấy khó chịu: "Tao đã chết đâu, mà mặt chúng mày lúc nào cũng như đưa đám vậy..!?.

Không muốn Bố buồn bệnh lại nặng hơn, anh từ tốn: Con biết Bố rất thương chúng con, để chúng con đưa Bố đi viện, Bác sĩ chữa trị mới khỏe. Sinh, lão, bệnh, tử thì không ai có thể tránh được, nhưng cuộc sống thật sự rất đáng quý, mình phải biết trân trọng, đấu tranh để giành lấy sự sống… Bố thương chúng con, thương Dì, Bố cố sống vì Dì, vì chúng con Bố nhé...!. Những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt của Cha làm anh không cầm lòng được..!".

Thế là gần một tháng nằm viện, với sự nhiệt tình, tận tâm của các y, bác sỹ; cùng với tình yêu thương, sự quan tâm chăm sóc của vợ con; sự thăm hỏi ân cần của anh em, bạn bè, làng xóm... ông Đức vui vẻ, tinh thần phấn chấn trở lại.

Từ khi ra viện, ngày nào hai ông bà cũng đi tập thể dục, tản bộ, ăn uống điều độ. Bố thường tâm sự với anh: Giờ trong nhà mình đã có được thứ quý giá nhất mà Bố cần rồi đấy con ạ...!. Cơm dẻo, canh ngon, sớm tối có người bầu bạn chia sẻ…”.

Một mái ấm gia đình giản dị, nhưng thật sự ngọt ngào, ấm áp và hạnh phúc mà cha anh đang có. Xúc động, nghĩ về Dì anh không thể nói gì hơn ngoài hai từ “cảm ơn”..!

Bị cuốn hút bởi câu chuyện của ông Đức, tôi quên mất hỏi anh Độ vì sao không được nói hai từ "Mừng Thọ". Anh chép miệng thở dài: Anh cũng khổ vì hai chữ "Mừng Thọ" đó đấy. Chả là, hồi đầu năm vừa rồi Chính quyền địa phương làm Lễ Mừng thọ cho các cụ theo quy định của Nhà nước. Bố anh tròn 80, anh em đưa ra phường ông không  chịu. Động viên mãi, khi ra dự Lễ ông lại không muốn mặc Áo Lương dài, không chụp ảnh. Về nhà, anh bảo tổ chức Mừng thọ thì ông bực dọc phản đối nói là không thích. Từ ngày Mừng Thọ ở phường về, tự nhiên ông buồn phiền, kém ăn, kém ngủ, ít chuyện trò.. Khi anh dò hỏi các con muốn làm gì đó để mừng cho Bố sống vui khỏe, trường thọ bên con cháu, thì ông rạng lên:"Thế thì, các con hãy tổ chức Mừng Sinh Nhật cho Bố..!". Nghe Bố nói vậy, Anh mừng lắm: Được, được.. chúng con sẽ tổ chức Mừng Sinh Nhật Bố...! Gia đình anh có ba người, Bố, em rể anh và con của anh cùng sinh một tháng nhưng khác ngày, Bố anh đề nghị chọn một ngày đẹp để tổ chức chung. Thế là buổi lễ Mừng Sinh Nhật của cha anh được diễn ra: Anh là con trưởng tặng Bố lẵng hoa đẹp cùng lời chúc mừng mà Bố thích nhất. Sau đó Bố ôm hoa tặng cho con rể và cháu... Bữa cơm gia đình thân mật, đơn giản nhưng thật sự vui vẻ và hạnh phúc. 

Sau đó đến tối, Đoàn hưu trí của Bố đến chơi, trò chuyện... Anh mới vỡ lẽ: Thì ra, một số cụ, trong đó có bố anh rất để tâm đến hai chữ :"Mừng Thọ" và thực sự không thích nó. Vì các cụ cho rằng chữ Thọ là chữ chấm dứt sự Sống, ám chỉ… cái Chết. Trong Tang lễ có ghi ở phần Thông báo “Cụ A từ trần hưởng thọ”... Rồi đến “Gia đình nhà Hiếu vô cùng thương tiếc... mặc dù đã được các Bác sĩ hết lòng cứu chữa, chồng, vợ con tận tình chăm sóc.. nhưng không qua khỏi, Cụ A đã từ trần hồi ngày, giờ, hưởng Thọ...”…

Xuất phát từ tâm lý muốn sống lâu với con cháu mà bố anh có những suy nghĩ như vậy… Hiểu được tâm trạng của ông, anh đã nói chuyện với dì, nhờ dì khuyên nhủ để ông bớt đi thành kiến với chữ “Mừng thọ”…

… Hôm nay gặp ông Đức, mặc dù tôi biết ông vẫn cần thời gian để thấu tỏ hơn và sẵn sàng đón nhận chữ “mừng thọ”, nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng: với tình yêu thương, kính trọng của người bạn đời và con cháu giành cho mình, ông sẽ luôn sống vui, sống khỏe, tận hưởng không khí gia đình hạnh phúc và ấm áp. Mà người cao tuổi không mong gì hơn ngoài được sum vầy với những người thân yêu của mình như vậy.

HOÀNG THỊ CHÍNH (CTV)

Tin tức khác

Thời tiết

Tỷ giá ngoại tệ
Thống kê truy cập
Đang online 4801 Tổng lượt truy cập 91805158