Cảnh sắc Bắc Sơn

Tác giả: Trịnh Hoài Phương

 

Đã thành phường sao chẳng thấy phố đâu

Thưa thớt ẩn sâu những mái nhà cấp bốn

Người Bắc Sơn suốt đời bận rộn

Mưa nắng ngoài đồng người đất quấn lên nhau

 

Ở Bắc Sơn bao năm người tứ xứ

Người giàu đi, kẻ đói đến an cư

Cái vòng ấy đã bao lần như thế

Cũng như rừng chứa ẩn những suy tư?

 

Người Bắc Sơn xưa nay vẫn kiệm lời

Giương cuốc bổ như kéo trời xuống thấp

Lúa đầu mùa hương bay phảng phất

Đàn chim say ríu rít lưng đồi

 

Đôi bàn tay xua hết tháng năm trôi

Rừng xưa chết ta nhớ lời trăng trối

Tấm áo may cho người xanh bội

Con hoẵng lại về mang tiếng tác sinh sôi

 

Ở thủ đô nơi văn hiến xa xôi

Có con em Bắc sơn trong ngôi sao “SV96”

Kỳ đại học dăm bảy em đỗ đạt

Khiêm tốn thôi nhưng sao mát lòng mình

 

Về Bắc Sơn mùa cưới lắm dâu xinh

Khói bếp thơm quyện chắc tình thôn xóm

Cổng trường chật xe máy người đưa đón

Sân cầu lông vui tiếng nói trẻ già

 

Thơ Bắc sơn lời từ đất nẩy ra

Có tình đát, tình cây hoà vào hồn thơ đó

Nhớ tháng năm thắp hương chùm vải đỏ

Nơi ấy bắt đầu đã có đất ông cha.

 

Thời tiết

Tỷ giá ngoại tệ
Thống kê truy cập
Đang online 7387 Tổng lượt truy cập 91145097